ĐỒI THÔNG NHỚ - thơ

ĐỒI THÔNG NHỚ - thơ

Chiều đứng lại bên đồi thông gió lộng
Em ngâm thơ trong tiếng sáo anh buồn
Anh bảo rằng đôi mắt đó thân thương
Và yêu nữa môi mềm ưa giận dỗi

Cho nên thế anh thường hay đón đợi
Những buổi trường mong mỏi tiếng chuông tan
Áo em bay vờn vợn nét thiên thần
Hoàng hôn xuống còn đùa trên ngọn tóc

Từng bước nhỏ em đi mòn gót ngọc
Dốc đường cao ngại lắm mỗi khi về
Không có anh ai dắt lối mà đi
Em sợ quá nếu tình ta trắc trở

Đời nghệ sĩ bao lần yêu mới tỏ
Làm học trò chứng nhận những gì đây
Qua gió sương em đếm mãi từng ngày
Từng giờ phút nghe tâm hồn giá lạnh

Kia anh nhé! đôi chim vừa mỏi cánh
Dù dở dang nhưng cũng thỏa ân tình
Trả cho em ước nguyện của lòng anh
Đừng lặng lẽ khiến cung đàn nhịp lỡ.

                                      Riêng tặng Hoài Trinh
                                            Vũ Đình Cường - Đà Lạt, tháng 6/1976

VŨ ĐÌNH CƯỜNG

NHỮNG BÀI HỌC ĐÁNG GIÁ

         Tôi không khái niệm người thầy nào trái tính trong suốt...

ĐỒI THÔNG NHỚ - thơ

ĐỒI THÔNG NHỚ - thơ

Chiều đứng lại bên đồi thông gió lộng Em ngâm thơ trong tiếng sáo anh buồn Anh bảo rằng đôi mắt đó...

VŨ ĐÌNH CƯỜNG

VIẾT VĂN, THƠ, NHẠC, HỘI HỌA